Tuổi thanh xuân của nữ sinh viên Nguyễn Hà Anh trên ghế giảng đường Đại học tràn đầy niềm vui và kỷ niệm - "Bốn năm miệt mài học tập và tham gia các phong trào Đoàn thanh niên - Hội sinh viên của Bí thư chi đoàn K24KT1".
Bài viết sau được Hà Anh gửi đến thầy cô thể hiện tình cảm và sự tri ân của mình. Bên cạnh đó cô nữ sinh viên này sắp phải rời xa mái trường đã gắn bó trong bốn năm học qua và muốn gửi gắm mong ước các em sinh viên khóa sau hãy luôn vững niềm tin, mọi quyết tâm và cố gắng thì chắc chắn sẽ thành công.
Bài viết của sinh viên Nguyễn Hà Anh - Sinh viên ngành Kế toán K24KT1
Người ta thường bảo: “Chia tay vừa là kết thúc cũng là bắt đầu một khởi đầu mới”. Năm cuối của thời sinh viên diễn ra thật nhanh. Mọi thứ đến và đi như một cái chớp mắt. Nhìn lại trong nháy mắt những cô cậu sinh viên giờ đây đã sắp trở thành cựu sinh viên. Bao nhiêu cảm xúc trong tôi bỗng dưng ùa về. Nghẹn ngào xúc động, nuối tiếc và cảm giác nhẹ nhàng khi hoàn thành xong một chặng đường quan trọng của cuộc đời là những cảm xúc mà sinh viên năm cuối không bao giờ quên. Ai đã đi qua quãng đời sinh viên khi nhìn lại cuốn phim ký ức đều thấy đó là khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ. Quãng thời gian ấy trôi qua để khi nhìn lại bạn thầm cảm ơn vì những gì nó đã mang lại.
Bốn năm học trôi qua với tôi hệt như một giấc mơ, chắc hẳn mỗi bạn sinh viên đều nhớ như in cái ngày nhập trường, khi đó tôi còn ngơ ngác đứng trước cổng trường đại học, lòng tràn đầy niềm vui và hân hoan của một tân sinh viên. Bốn năm học, một khoảng thời gian không dài nhưng đủ để khắc ghi biết bao kỉ niệm dưới mái trường đại học. Bốn năm học, tôi đã được sống trong sự dạy bảo tận tâm, nhiệt huyết của thầy cô. Bốn năm học cũng đủ để tôi có được những thành quả nhất định: đó là kiến thức, là nghị lực, là sự tự tin và bản lĩnh để có thể vững bước vào cuộc sống mới.
Khoa Kinh tế - Trường Đại học Mở Hà Nội là cái nôi nuôi dưỡng, chắp cánh cho ước mơ của tôi. Những ngày đầu tiên làm quen bạn bè mới thật đặc biệt! Do mỗi đứa xuất thân từ nhiều nơi khác nhau, gặp mặt lần đầu nên tất cả đều tỏ vẻ nhút nhát, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì khi chúng tôi sẽ là những người bạn học trong suốt 4 năm đại học. Những môn học ở môi trường đại học có vẻ như khá mới với chúng tôi, có một điều chúng tôi đều biết là sẽ không có trả bài hằng này nữa. Có những môn học rất hấp dẫn đã tạo nên những buổi học đầy tiếng cười, gây không khí vui tươi trong giờ học; nhưng cũng có những môn rất khô khan và trong mỗi suy nghĩ của chúng tôi đều hiện lên dòng chữ “qua là được rồi!”, sinh viên mà! Hầu hết ai cũng đều chú tâm vào những môn chuyên ngành của mình cả. Giờ nghĩ lại thật tiếc, tiếc vì mình đã bỏ đi rất nhiều thời gian trong giờ học để làm những chuyện riêng chỉ vì môn học đó quá “khô”, nhưng nếu mình tư duy nhiều hơn, năng động hơn thì vẫn tạo ra được những giờ học hay bất kể đó là môn học gì, đã là sinh viên đại học thì hoạt động học của mình phải là chính chứ!
Liên tục trải qua 8 học kỳ với 8 kỳ thi vất vả mới cảm nhận được sự miệt mài học của các bạn sinh viên. Năm cuối, có những ngày tôi không kịp ăn sáng, cũng chẳng thể ngủ trưa vì phải hoàn thành báo cáo, đề án môn học… Rồi còn phải suy nghĩ xem ra trường mình sẽ làm gì ở đâu… hàng vạn câu hỏi hiện lên trong đầu tôi lúc này. Năm cuối có những đêm dài không ngủ gác tay lên trán suy nghĩ, liệu sau bốn năm trên giảng đường đại học mình đã có được gì? Có những ngày cảm thấy mệt mỏi rã rời nhưng không cho phép mình bỏ cuộc vì không thể bám víu hay phụ thuộc vào ai nữa.
Năm cuối, chỉ mong có thể lưu giữ hết mọi khoảnh khắc nơi đây để bớt cảm thấy bơ vơ trên con đường sự nghiệp.
Năm cuối hiểu rằng nếu ta không bước đi thì không phải chỉ là giậm chân tại chỗ mà là thụt lùi lại phía sau.
Vất vả trong học tập cũng nhiều nhưng niềm vui lại đến không ít đối với tôi khi mỗi lần nhận được học bổng sau mỗi học kỳ vì nó đã giúp tôi trang trải một khoản lớn trong cuộc sống và trong học tập. Nhưng có lẽ những cảm giác vui nhất của chúng tôi trong suốt cuộc đời sinh viên là những lúc tham gia phong trào, những chuyến đi, những buổi chia tay cuối năm học hay những ngày đón tiếp tân sinh viên mới. Mỗi hoạt động đều có những niềm vui riêng, ở đó chúng tôi cảm nhận được tình bạn, sự đoàn kết và giúp đỡ nhau giữa sinh viên và quan trọng hơn cả là qua mỗi lần tham gia hoạt động như vậy chúng tôi cảm thấy mình thật sự lớn hơn, mạnh mẽ hơn trong cuộc sống. Tôi nhận ra rằng có những thứ mất đi rồi có thể ta sẽ tìm lại được, nhưng có một điều mà khi ta thành đạt sẽ khó tìm lại được, đó là kỷ niệm thời sinh viên, kỷ niệm về tình bạn bè, những ngày lớp họp đông đủ hay những chuyến đi vui vẻ bên nhau…
Khi ngồi viết những dòng này, tôi thật sự chạnh lòng vì chỉ còn khoảng nửa tháng nữa là mình chính thức bước ra cuộc đời sinh viên. Rồi sau này mỗi người sẽ bước đi trên đường đời với những thăng trầm khác nhau trong cuộc sống, nhưng để tìm lại được niềm vui như lúc đi học dưới mái trường đại học chỉ là hoài niệm; nhưng thời gian thật khắc nghiệt, cứ trôi mãi nhưng không bao giờ trở lại và nó đã biến tất cả trở thành dĩ vãng.
Nhưng các bạn sinh viên ơi! Chúng ta hãy luôn giữ những kỷ niệm tốt về nhau, hãy bỏ qua cho nhau về những gì không vui trong những năm qua để chúng ta còn lưu giữ những tình bạn tốt của nhau. Và chúng ta hãy hy vọng trên đường đời sau này chúng ta sẽ còn gặp lại nhau và khi đó những kỷ niệm thời sinh viên sẽ sống lại, dù trong những giây phút ngắn ngủi những có lẽ cũng sưởi ấm cho nhau về những hoài niệm của một thời sinh viên. Trong niềm vui ngày ra trường là những cảm xúc bất chợt vỡ òa khi phải nói lời chia tay. Bùi ngùi, quyến luyến vì chia tay, hạnh phúc vì thành quả đã đạt được và pha trộn nhiều niềm tiếc nuối. Tạm biệt giảng đường, tạm biệt những tháng năm của thời sinh viên mơ mộng, rồi đây những người bạn thời đại học ngày hôm nay cũng sẽ rẽ qua trăm hướng, về trăm nẻo, sẽ bay đến những chân trời mới, để thực hiện những ước mơ của riêng mình, xin giữ lại cho nhau những gì đẹp nhất, hãy tha thứ những lỗi lầm, những giận hờn, những nhỏ nhen, xin khắc lại nỗi niềm chưa nói với những người bạn ta rất quí về tính cách, lòng nhiệt huyết, lý tưởng, tình cảm… mà ta biết, ta nghe và vô tình đọc được. Tạm biệt những người bạn không hẹn mà gặp, để rồi mai sau, trong tim ta vẫn nhớ những bóng hình. Chúc cho chúng ta sẽ phấn đấu không ngừng nghỉ, bằng nhiệt huyết của tuổi trẻ, để ngày mai đây, từ mái trường này, chúng ta sẽ trở thành những người có ích cho xã hội, sẽ luôn vững vàng trên con đường đã chọn, sẽ là niềm tự hào của thầy cô.
Chia tay, dù không ai muốn nhắc thì vẫn là sự thật. Chúng ta hãy cùng khắc sâu hình ảnh và những kỷ niệm dưới mái trường Khoa Kinh tế - Trường Đại học Mở Hà Nội và cho dù có đi bất cứ nơi đâu tôi vẫn luôn tự hào nói rằng: “TÔI LÀ SINH VIÊN KHOA KINH TẾ”.
Sinh viên Nguyễn Hà Anh (bên trái) trong buổi chia tay giảng đường